Những mùa vàng yêu thương... - bài viết của Phan Nam.

11:58 AM |
Biết bao kỷ niệm thời thơ ấu được nhà văn Hồ Huy Sơn gửi gắm vào từng trang sách trong tác phẩm mới “đi qua những mùa vàng” đầy xúc động, chân thực.
Từng được biết đến là một cây bút với nhiều tác phẩm dành cho tuổi hoa, Hồ Huy Sơn đã phác họa những thanh âm vô cùng trong trẻo và dịu dàng qua hai lăm tản văn ngắn, đi kèm đó là tranh minh họa dễ thương, phù hợp với tâm lý tiếp nhận của các độc giả nhỏ tuổi. Phải là người có một đôi mắt quan sát rất tinh tế, dẫu là những chuyển động nhỏ bé đi qua ký ức, đều để lại trong tâm khảm nỗi niềm nhung nhớ khắc khoải, chực chờ trào dâng. Sức cuốn hút trong “đi qua những mùa vàng” dường như không nằm trên bề ngoài con chữ có phần sần sùi thô mộc, mà tác động đến độc giả ở vết lằn đầy hư ảo, cồn cào trong sâu thẳm mỗi người. Nếu đang buồn thì con chữ của anh dang đôi tay ấm áp xoa dịu tâm hồn; nếu đương vui thì trang viết lại giúp chúng ta sẻ chia dư vị ngọt ngào; còn ai trống vắng đọc lên sẽ lấp đầy tâm hồn bằng một trái tim quảng đại, dạt dào thương yêu. Ở đó, có những xáo trộn trong không gian và thời gian, nhưng chung quy vẫn nằm trong nỗi nhớ quê nhà, nỗi nhớ tuổi thơ “dữ dội” để lại trong lòng anh hoài niệm đáng yêu, lòng chân thành với người, với đời. Lật mở từng trang sách, ta có thể bắt gặp mùa gặt gặt trải dài tuổi thơ, dòng sông Mai Giang trong vắt, với tặng phẩm là mùa sứa quyến rũ, món cà muối xứ Nghệ đầy tuyệt thú, nồi cá kho đồng thơm lừng của mẹ, những chú tò he ngày cận tết, que kem “đổi” ngọt ngào, chiếc áo len mùa đông của chị, củ khoai nướng lem luốc... Bức tranh ấu thơ lại được ùa về với biết bao mảng màu đan xen, bầu trời tuổi thơ vụng dại khốn khó được anh chắt chiu qua từng trang viết. Để rồi qua bao mùa gió, bao khoảng thời gian hư hao, con chữ kết tinh sóng sánh với một tấm lòng sắt son tận hiến của tác giả.
Mùa gặt quê nhà... (ảnh Phan Nam)
Nhà văn Hồ Huy Sơn đã bóc tách con chữ đến tận gan ruột, và sau đó xâu chuỗi lại trong từng mảnh lụa mềm mại, êm ái. Dẫu cảm xúc chợt thoáng qua như làn gió bao mùa thu cũng đủ làm lòng ta thảng thốt: “Bỗng nhiên thèm được ngồi ở đâu đó, một nơi nào đó thật yên tĩnh với một người hiểu mình. Và chỉ cần ngồi đó, không cần nói gì, không cần những cái nắm tay để tránh rét, không cần những ánh nhìn ấm áp (...) Cứ ngồi vậy, im lặng và hiểu nhau. Im lặng để nghĩ về nhau. Thế cũng hạnh phúc lắm rồi” (Xúc cảm mùa thu). Đọc sách của Hồ Huy Sơn, ta sẽ tìm thấy mình an nhiên, cõi lòng vô cùng dịu nhẹ để sống chậm lại với từng nốt lặng, để cảm nhận và yêu thương nhiều hơn. Khi trồng một cây xanh, ta có cơ hội được hưởng bầu không khí trong lành, có thêm công việc làm là tưới nước, chăm chút cho cây. Và tác giả Hồ Huy Sơn cũng đang lặng lẽ gieo thêm những mầm xanh, những hi vọng, những quả ngọt thấm đẫm hương vị trong từng trang viết. Anh viết hoàn toàn bằng cảm xúc, để cảm xúc xâm chiếm lý trí, tựa như dòng thơ đang tuôn chảy ở đầu ngọn bút. Ký ức đã thực sự cộng hưởng và thăng hoa để dâng lên một mùa vàng cho đời, chờ đón độc giả gặt hái.


Hồ Huy Sơn, sinh năm 1985 tại Quỳnh Lưu, Nghệ An, anh hiện đang công tác tại Saigon Books. Đã xuất bản các tác phẩm: Con trai con gái (NXB Kim Đồng 2007), Ngày lạ (NXB Hội nhà văn 2009), Cơm nhà cơm người (NXB Trẻ 2012), Thả chim về trời (NXB Kim Đồng 2012)... cùng nhiều giải thưởng văn học.

PHAN NAM
(Nhân đọc “đi qua những mùa vàng”, NXB Kim Đồng tháng 05.2017)

Xem tiếp…

Chùm thơ của nhiều tác giả...

11:57 PM |
Tháng Giêng rồi cũng lặng lờ trôi qua
Tàn cánh mai thả lòng rơi thật khẽ
Với bao nhiêu nôn nao đợi chờ, mùa xuân đến và ra đi lặng thầm. Thời xuân sắc mỗi đời người rồi cũng trôi qua, rơi thật khẽ. Xưa nay, nhiều thi nhân tiếc nuối giấc mơ xưa với biết bao hoài niệm của mình, họ gửi gắm, trút hết nỗi lòng trong thơ, rút ruột với tri âm. Với các bạn làm thơ trẻ, họ lại đầy mơ mộng, đắm say, phơi phới tuổi xuân, ngập tràn cảm xúc: “Chiều buông, sợi khói chơi vơi/ Nhởn nhơ mà nhuộm tím trời quê hương/ Về ôn cánh võng đầu nôi/ Chợt nghe có tiếng cơm sôi/ Giật mình”. Phan Nam với thi ảnh đẹp, sâu lắng: “Cội tre nghiêng mình ngóng đợi/ phía hoàng hôn xào xạc lá thu rơi”. Cô giáo trẻ Nguyễn Thị Minh Thùy lại đầy tâm trạng: “Càng cố mang lại càng mỏi mệt/ Mà đặt xuống không đành”. Nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua, tháng Giêng của mỗi đời người rồi cũng dần trôi, hãy để tiếng lòng rơi thật khẽ...

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu.
Tranh: Họa sỹ Hoàng Đặng.
 Dừng một chút thôi…

Không gì buồn bằng những điều mình vốn rất yêu
Bỗng trở thành gánh nặng
Càng cố mang lại càng mỏi mệt
Mà đặt xuống không đành…


Phủ dụ mình cứ chịu đựng xem sao
Biết đâu phía trước là ánh sáng
Rồi nhận ra mình như người đi giữa sa mạc
Mịt mờ đường và khó nhọc bước chân…


Quá nhiều lần đứng trước ngã ba
Dùng dằng chọn lựa
Cho chỉ một câu hỏi
Phía nào ta tìm được ta?


Dừng một chút thôi
Dù biết đi là câu trả lời thỏa đáng cho mọi số phận
Chẳng cần nữa những hơn thua được mất
Ta dừng chân để nhìn lại chính mình…
NGUYỄN THỊ MINH THÙY
Về ôn cánh võng đầu nôi

Mình về. Thương ngụm canh quê
 Để nghe ngọt giữa bốn bề nhớ mong
Gió đưa bông lúa gọi đòng
Chân cứ bước. Cứ phập phồng. Cứ quen


Con lung xưa ngả vết phèn
Thơm mùi cỏ biếc thân quen xứ mình
Xuồng be tám cứ chùng chình
Vẫn dầm nhỏ. Đậu bờ kinh. Đợi người


Chiều buông. Sợi khói chơi vơi
Nhởn nhơ mà nhuộm tím trời quê hương
Câu hát cũ những mười thương
Thẹn thùng khép nón bên đường. Lần xưa


Lâm râm. Ừ. Một chút mưa
Mà cứ ngỡ như ầu ơ ru hời
Về ôn cánh võng đầu nôi
Chợt nghe có tiếng cơm sôi. Giật mình.
PHAN DUY

Cánh thư quê nhà

giọt nước mắt của mẹ
giọt nước mắt hạnh phúc
hòa lẫn nụ cười
hòa lẫn giây phút


một mình vượt cạn bên bến đời
ngày con nhìn thấy ánh mặt trời
mẹ khóc
ngày con theo tiếng gọi đất nước
mẹ lại khóc
ngày tin chiến thắng bay khắp mọi miền Tổ quốc
mẹ vẫn khóc


quãng đường nào đo dấu chân mẹ
quãng đường nào đo tuổi trẻ con


những lúc trăng treo ánh đèn dầu leo lét
con viết thơ nhớ mẹ
con viết thơ nhớ quê
con viết thơ nhớ cô bé nhà bên
núp bóng mẹ trong đôi mắt ngây thơ


cánh thư đi, cánh thư về
cội tre nghiêng mình ngóng đợi
phía hoàng hôn xào xạc lá thu rơi...
PHAN NAM
Nỗi buồn tháng Giêng

Tháng Giêng rồi cũng lặng lẽ trôi qua
Tàn cánh mai thả lòng rơi thật khẽ
Níu vào đâu, lá vàng buông tay nhẹ
Rớt giọt buồn vào đôi mắt xuân xanh


Gió trách hờn ngúng nguẩy lướt qua nhanh
Cứa vào tim những vết dao bén ngót
Ươm yêu thương ngỡ nhận về mật ngọt
Chẳng biết đời còn nhiều lắm dối gian


Em đã mơ - thêu dệt giấc mộng vàng
Cải trổ bông đội ngồng lên cao vút
Hạnh phúc kia - cố ôm sao mãi tuột?
Bước chân về chệnh choạng nỗi niềm đau.


Hoa đã phai tàn úa sắc hương đầu
Đi đi anh, người ta chờ bên đó
Hạnh phúc anh là nơi căn nhà nhỏ
Ắp tiếng cười của con trẻ ngây thơ


Tình vỡ tan dập tắt những đợi chờ
Tỉnh giấc mộng trăng tròn rơi vách núi
Giấu vào đêm bao nhiêu điều hờn tủi
Đừng cợt đùa khơi gợi dấu yêu xưa...
THỤY DU
(Nguồn: Báo Đà Nẵng)
Trang thơ báo Đà Nẵng cuối tuần số 6371 ra ngày 04.03.2018:

 Blog Phan Nam.

Xem tiếp…

Gặp gỡ đầu xuân...

6:21 PM |
Chiều ngày 06.03, tại gallery studio Tôn Thất Bằng (số 46 Nguyễn Cư Trinh, TPĐN) diễn ra buổi triển lãm ảnh gặp gỡ đầu xuân của nhóm nghệ sỹ Ao Làng. Trong không gian nhỏ nhắn nhưng rất ấm áp, điệu nhạc nhẹ nhàng, du dương, ngân vang và đong đầy cảm xúc, công chúng có dịp thưởng lãm những tác phẩm ảnh được người nghệ sỹ dày công chắt lọc, trưng bày.
Công chúng tham quan, thưởng lãm (ảnh Thái Quán Chúng).
Triển lãm giới thiệu 21 tác phẩm (khổ 50x75cm) có 7 nghệ sỹ nhiếp ảnh: Tôn Thất Bằng, Thái Quán Chúng, Nguyễn Đăng Đệ, Đặng Đăng Khoa, Trần Thảo, Hồ Minh Tuấn, Nguyễn Bá Thức. Chủ đề chủ yếu được thể hiện qua các tác phẩm là những khoảnh khắc đẹp, sâu lắng trong cuộc sống, tình cảm của con người với thiên nhiên, công cuộc mưu sinh với những gánh hàng rong, nét đẹp của phố Hội, phong cảnh ngày xuân... Triển lãm kéo dài đến hết ngày 12.03.2018.

Dưới đây là một số tác phẩm được trưng bày tại triển lãm: 
Dòng đời (ảnh: Trần Thảo)
Sương sớm (ảnh: Trần Thảo)
Hạt giống (ảnh Nguyễn Bá Thức)
Một ngày của mẹ (ảnh Nguyễn Đăng Đệ)
Bến mới (ảnh Tôn Thất Bằng)
Cuối đông (ảnh Nguyễn Đăng Đệ)
PHAN VĂN NAM.


Xem tiếp…